Năm đó, tôi thiếu đúng một điểm để trở thành tân sinh viên Đại học Ngoại thương như đã đăng ký. Buồn quá, tôi quay lại hostel vào một trong những buổi chiều nhận phiếu rồi lặng lẽ đón chuyến xe cuối ngày trở về quê. Bố mẹ tôi ko phản đối lúc nghe tôi mang ý định tham dự làm ruộng vườn cùng bố mẹ để tạo điều kiện học hành cho đứa em đang học cuối cấp 3 mong mang thời cơ đổi đời.
Sau nửa năm dãi nắng dầm mưa bên trên mảnh đất trồng cây ăn trái của gia đình, tôi màu đỏ may mắn lọt được vào danh sách đi xuất khẩu lao động, được một doanh nghiệp khắp thành phố tuyển dụng. Qua khóa huấn luyện, tôi và nhiều phái mạnh, phái nữ thanh niên khác đã biến thành công nhân của một xưởng may thời trang và năng động tiến bộ. Do thái độ làm việc nghiêm túc, siêng năng hoàn thành chỉ tiêu được giao nên tôi nằm trong số những công nhân trẻ được nhà máy gia hạn hợp đồng. Sau 6 năm vất vả trở về nước, tôi tự tín trụ lại thành phố, thuê một khu chợ mang diện tích đủ rộng bên trên mặt phố để mở shop thời trang và năng động chuyên phục vụ thanh niên. Nhờ mang kiến thức về thời trang và năng động, mang vốn đầu tư và luôn luôn lấy chữ tín làm đầu nên công việc kinh doanh của tôi vô cùng tiện lợi.
Quán rất nổi nên mình đăng quảng cáo thuê thêm viên chức theo giờ lợi dụng từng lớp sinh viên trẻ, khỏe, linh động muốn kiếm thêm tiền lên giảng đường, trong đó mang một vài tân cử nhân. Ra trường chưa tìm kiếm được công việc vừa ý bên trên thành phố, Tùng là một trong 2 sinh viên mang bởi đại học được tôi nhận vào làm cho một khu chợ với mức lương thỏa thuận cho tới lúc tìm kiếm được vị trí thích yêu thích với chuyên môn. của tôi.
Tôi dành tình cảm cho Tùng vì được Tùng reviews tốt nghiệp Đại học Ngoại thương, ngôi trường nhưng tôi ước mơ được vào học cách đây sắp chục năm. Tùng khỏe mạnh, xinh trai, siêng năng và ko ngại gì lúc tôi phân công. Ngoài ra, Tùng luôn luôn lịch sự, một, nhì cô và thường nán lại sau ca bán hàng muộn sẽ giúp tôi đếm, sắp xếp và sẵn sàng cho một ngày hôm sau.
Một tối trời mưa trái mùa, tôi bị chóng mặt, tụt huyết áp vì mải chạy hàng quán quên cả cơm chiều, may nhưng Tùng ở lại đội mưa tậu cho tôi một tô phở, rồi nhiệt tình bốc thuốc cho tôi. Tôi uống rượu chỉ để hồi phục.
Sau đó “Lửa sắp rơm lâu ngày cũng bén.“Dù biết Tùng kém mình 5 tuổi nhưng tôi ko kìm được sự rung động của trái tim mình, lúc Tùng chủ động sử dụng rộng rãi, chủ động nói những lời lắng đọng, những nụ hôn, chiếc ôm đầy quyền lực tối cao và che chở. cho tôi.
Một tuần sau chiếc tối mưa trái mùa định mệnh ấy, tôi đưa Tùng về nhà riêng và chuyện gì tới cũng tự nguyện hiến dâng cho tình trẻ nhưng ko cần đắn đo suy nghĩ. Để giữ chân tình nhân, tôi ko tiếc tiền tậu cho Tùng thời trang và năng động hàng hiệu, xe máy đắt tiền và chu cấp đủ tiền mặt để Tùng chi tiêu tùy thích. Mỗi lần bên nhau, Tùng đều nhắc tới việc cuối năm sẽ đưa tôi về gặp bố mẹ anh ấy để tính chuyện cưới xin làm cho cho tôi càng tin tưởng vào tình yêu thực lòng của Tùng. Mê đắm, si mê trước tình trẻ, ko ngờ Tùng đã qua mặt tôi để bán được rất nhiều món hàng thời trang và năng động đắt tiền tài tôi, nhưng Tùng luôn luôn lấy cớ bận tàu nên hàng chưa về tới tiệm.
tới lúc tỉnh dậy, vốn liếng ko còn đủ để tiếp tục kinh doanh và tình yêu thuở thiếu thời cũng biến mất ko tăm tích. hồ sơ của Tùng tôi chỉ xem sơ sài, quê quán của Tùng tôi ko biết. Tôi hối hận và tự trách mình nhưng đã quá muộn để tôi rất mang thể xây dựng lại sự nghiệp của tớ…