Sơn la8 năm yêu cô phái nữ sinh mang đôi mắt biết cười, ông Minh chỉ dám viết thư nhắc nhở chuyện học hành. lúc Dương trở thành đồng nghiệp, cô là kẻ trước tiên nói yêu cô.
Thầy giáo Nguyễn Thanh Minh (46 tuổi) cho biết thêm thông tin, những event khác lạ trong cuộc đời anh nhường nhịn như xảy ra vào những ngày mưa to. 21 năm trước, vào một ngày mưa tháng 11, một sinh viên vừa tốt nghiệp trường Cao đẳng Sư phạm Hà Tây lần trước tiên tới Vân Hồ. Yêu mến núi rừng từ những trang sách của Tô Hoài, Ma Văn Kháng từ thuở còn cắp sách tới trường, chàng trai 25 tuổi chưa bao giờ rời quê, xin được phân công đi dạy “ở đâu”, miễn sao ở vùng sâu, vùng xa, càng hẻo lánh, càng khó khăn càng tốt. Vân Hồ đã cho anh những trải nghiệm ngoài mong đợi.
Xe giới hạn ở thị trấn Mộc Châu, trời lạnh như dao cắt, anh Minh mãi thế hệ kiếm được xe ôm, thuê lên Song Khuê, liền bị mắng té tát: “Trời mưa gió thế này, lở núi chắn núi. đường, nếu game thủ muốn chết, hãy vào. ” Mãi tới trưa trời tạnh mưa, tài xế thế hệ dắt xe vào làng. đoạn đường 50 km từ phố vào làng mềm như ruộng cày. Ngồi được vài km, thầy giáo trẻ phải đẩy xe, đi bộ, mất 6 tiếng đồng hồ thời trang thế hệ tới nơi. Anh ta lôi ra 150.000 đồng trả tiền xe ôm, đúng một trong những phần ba chỉ vàng lúc đó.
Nhưng tối đó, trong rừng chỉ mang tiếng dế kêu. Vào một ngày mưa, mây mù tứ phía, điện vẫn chưa về làng. Sau hành trình đầu đời, thầy giáo trẻ mở màn tự hỏi “vì sao mỗi chuyện chẳng giống như ước mơ của tớ”.
Bữa cơm trước tiên ở nhà ông hiệu trưởng địa phương, chỉ mang đậu phộng rang, trứng chiên và ít rau muối, cả nhì ngồi tới tối tâm sự về trường, về làng: “Đất này tuy khổ, nhưng tình lắm. Rồi cũng hoàn toàn mang thể mang lúc. giữ em lại ko về được, thầy Minh cứ chờ xem ”.
Ông Minh ko phải đợi lâu để thấy được cả nỗi khổ và sự hàm ơn của người dân Sơn La như lời hiệu trưởng nói. Nhà công vụ của thầy giáo lúc bấy giờ là phòng hội đồng, được ngăn thành từng khu bởi tấm bạt, chỉ kê được một chiếc bàn nhỏ và một chiếc giường đơn bởi ván gỗ.
Đồng nghiệp bảo thầy thế hệ lên, kiếm chiếc thau sành sắm dầu về để ở góc nhà để tối còn soạn bài, sinh hoạt. Nhưng tứ phía chỉ mang rừng xanh, đất xám, ko tồn tại một góc chợ, mỗi năm anh Minh về nhà nhì lần, thậm chí một tuýp kem tiến công răng hay một cục xà phòng cũng phải xách từ bên dưới xuôi lên để sử dụng dần. . Nỗi nhớ nhà chỉ hoàn toàn mang thể gửi qua đường bưu điện. Thấy đồng nghiệp ở phố cứ vào ngày cuối tuần ríu rít về quê, thầy giáo trẻ “xót xa”.
Năm đó, ông Minh về quê ăn Tết trước tiên sau ba tháng vào rừng dạy học với món măng khô và hạt bí, gói trong những tờ báo nhàu nhĩ nhưng người Song Khưu gửi về làm vàng. Thấy đại trượng phu gầy rộc, muốn ăn gì nhưng mạnh dạn, vui vẻ, bà mẹ hỏi con “con nghĩ lại chưa?”, thầy giáo Minh chỉ cười đáp: “Ăn Tết xong rồi lại lên tiếp”.
“Ở Song Khu lúc đó mang ai đợi ko, sao em về vội thế?”, Anh Minh nghe câu hỏi liền quay sang vợ cười. Chị Dương ngồi cạnh cười đùa: “Để chị nói cho thời gian nhanh, anh ấy hay mắc chứng mắc cỡ”.
Dương sinh vào năm 1983 trong một gia đình người Mường mang 9 những bạn em, tới trường muộn 4 năm. Trong lớp học trò lớp 9 trước tiên được thầy Minh dạy môn Lịch sử, cô gái 18 tuổi nổi trội giữa những game thủ cùng lớp với mái tóc dài và nụ cười rạng rỡ, vui tươi nhưng mỗi lần tới vẫn sợ hãi. thầy giáo tới thăm nhà bố mẹ anh và hỏi thăm việc học của anh. Thấy bóng thầy giáo từ xa, chị chạy ra sau nhà, nhưng lạ thay, thầy Minh lại được nhà nhiều học trò ăn ở, trừ nhà cô Dương. Cô phái nữ sinh càng thêm lo lắng, phấp phỏng.
Nỗi lo lắng nhân thỉnh thoảng vài tuần sau, anh Minh nhờ một người game thủ cùng lớp đưa cho cô một bức thư viết tay, dặn dò cô siêng năng học hành. “Em là sinh viên vùng 3, điều kiện còn khó khăn, em nỗ lực học hành siêng năng, sau này kiếm việc làm ổn định, đỡ vất vả hơn”, Dương bảo, nhắm mắt nhắm mũi lại, chị vẫn nhớ như in những lời ông xã viết trong. chữ chiếc trước tiên. trước tiên, 21 năm trước.
Những lá thư viết tay tiếp tục dày lên. Dương đều đặn mỗi tuần 2 lần nhận được thư của thầy, trong tâm thắc mắc: “Lớp mang 30 game thủ, mỗi tuần game thủ viết tới 60 bức thư kia à?”. phái nữ sinh hỏi thăm bè game thủ và thời gian nhanh chóng nhận ra mình là kẻ duy nhất nhận được bức thư. Cô gái trẻ mơ hồ nhận ra tình cảm của thầy giáo trẻ dành riêng cho bạn nhưng chưa bao giờ dám hỏi thẳng. Ông Minh ko bao giờ nói, và bà Dương cũng ko bao giờ viết thư replay.
Tháng 9 tới, chị Dương lên thị trấn Mộc Châu để tiếp tục học cấp 3. Những tưởng cuộc tình này sẽ tan vỡ vì khoảng cách nhưng chỉ vài ngày sau lúc nhập học, lá thư của Minh đã tới tay cô. Trong thời kì cô nghỉ học, anh Minh vẫn tiếp tục tới thăm và tương trợ bố mẹ cô. Anh ấy luôn luôn ít nói và nhút nhát, nhưng anh ấy luôn luôn trợ giúp mỗi thứ. Tất cả những câu chuyện này đều do những member trong gia đình kể lại.
Món vàng trước tiên anh tặng cô là vào trong ngày 8/3, lúc cô tròn 20 tuổi. Anh Minh bắt xe hơn 60 km từ Song Khuê lên Mộc Châu để tìm cô nhưng anh do dự ko dám vào cổng trường. Anh nhờ một học trò cũ mang hộp vàng tới bảo đưa cho cô ấy, sau đó siêu thị chúng tôi lặng lẽ bắt xe về nhà. Tại phòng trọ của khu tập thể, ít phút sau, một cô gái trẻ bất thần và hạnh phúc vì lần trước tiên trong đời nhận được một món vàng “vẫn xinh, vẫn xinh”.
Dương còn nhớ rõ, hồi đó ngoài hộp dầu gội đầu, áo khóa ngoài dài tay mùa đông còn tồn tại một bông hồng với dòng chữ ko ghi tháng ngày của người gửi “đúng mẫu” nên biết ngay, người gửi là game thủ.
Suốt những năm cấp 3 và sau này lúc lên thành phố Sơn La học sư phạm măng non, chỉ những bức thư viết tay của anh Minh vẫn bền chặt gắn kết tình cảm giữa nhì người. Nội dung hàng trăm bức thư na ná nhau, anh chỉ động viên em học, kể chuyện làng, chuyện trường, vẫn giữ nguyên cách xưng hô thầy – trò.
“Tôi ko tồn tại gì cả, chỉ mang sự thực tình nên Dương tậu anh, chắc cũng bảy phần vì tình”, thầy giáo Minh nói.
Năm 2007, hoàn thành chương trình Trung cấp, về Song Khuê công việc, người học trò cũ nay đã biến thành thầy Dương, người đồng nghiệp của thầy. Thấy nhì người gặp nhau còn ngại ngùng gọi thầy, xưng hô với học trò, bọn họ Dương liền trêu “thầy trò hiện tại thế nào, đi thôi”. “chưng đợi lâu rồi, chị cũng quyết đi, chớ để chưng đợi nữa”, anh trai Dương nhắn nhủ em gái.
Minh tự thú trong cuộc tình này, anh là kẻ chủ động theo đuổi nhưng chính vợ anh thế hệ là kẻ tỏ tình trước. nhân ngày Quốc khánh 2008, cả nhì mang buổi hứa hò hẹn trước tiên, cũng chính là về Thanh Oai (Hà Nội) để ra mắt gia đình anh.
Nhưng chặng đường về quê của anh Minh cũng chính là một câu chuyện dài. Hồi đó, cả làng chưa xuất hiện xe đạp nên lúc về tới nhà Minh phải đi bộ 8 tiếng đồng hồ thời trang tới bến Khu Kha bên trên sông Đà, nghỉ lại một tối. Thường thì cứ 10 ngày thế hệ họp chợ một lần nên anh Minh phải khớp ngày họp chợ, để sáng hôm sau quá giang lên thuyền của lái buôn, đi 6 tiếng dọc sông Đà Giang tới bến Hòa Bình. , và đi xe ôm. ra bến xe để về quê.
Nhìn lại chặng đường đã đi xa, chính anh trai của Dương đã nói với tôi rằng “Xa quá, hay em nghĩ lại cho anh ấy lấy vợ miền xuôi để ko phải vất vả”. Chị Dương cho biết thêm thông tin, lúc đó chị đã suy nghĩ rất nhiều nhưng sau hết “cứ cho qua, cho xong việc”.
Tháng 11/2009, cả nhì chính thức trở thành vợ ông xã sau mối tình thầm lặng kéo dãn dài 8 năm.
Bộ ăn mặc quần áo được tặng nhân ngày 8/3 năm đó, chị Dương cho biết thêm thông tin hiếm lúc mang tâm nhưng vứt đi, vẫn giữ chúng sắp như thế hệ, cùng hơn 100 bức thư tay anh viết suốt 9 năm.
“Sau này, lúc con gái to hơn một tí, nhì mẹ con sẽ cùng nhau đọc để con em biết, ngày xưa bố mẹ yêu nhau như thế nào”, chị nói.
Tổ chức Hy vọng mang nhu yếu xây dựng những ngôi trường thế hệ tại huyện Vân Hồ – nơi ông và bà Dương đang công việc, nhằm mục tiêu nâng cao cơ sở vật chất giáo dục ở những vùng khó khăn của tỉnh Sơn La, song song truyền niềm tin, động lực cho những thầy thầy giáo bên trên những chặng đường gieo neo. hành trình trồng người vùng cao. Để sát cánh cùng quỹ, độc nhái hoàn toàn mang thể xem hướng dẫn cụ thể tại đây.
Hải Thu