Câu hát đó là của bài “Hồ bên trên núi” nhưng mà tôi thích, ngoại trừ “bên trên đỉnh Phù Vân”, “Những cô gái quan bọn họ”, “Sang sông”, “ko thể và rất với thể”, “một tí thời kì”. Hồ Tây “,” Huyền thoại Hồ Núi Cốc “,” Về quê “…
lúc viết những dòng này, tôi nghe lại những ca khúc của nhạc sĩ Phó Đức Phương – những ca khúc nhưng mà như anh nói, hồ hết được viết theo “đơn đặt đơn hàng”, nhưng đều sở hữu dấu tay của một người tài hoa. hoa, làm mỗi thứ tới cùng.
Bộ tứ sông Hồng (hay còn gọi là Bộ tứ sông Hồng) gồm: Dương Thụ, Trần Tiến, Nguyễn Cường và Phó Đức Phương, mỗi cá nhân một vẻ. Nhưng riêng Phó Đức Phương, ngoài âm nhạc, anh còn để lại dấu ấn trong lĩnh vực phiên bản quyền âm nhạc. Bỏ việc sáng tác lúc đang còn sung sức, Phó Đức Phương quay sang lĩnh vực phiên bản quyền vốn còn rất thế hệ mẻ và đầy rẫy những bất hòa ở việt phái mạnh phái mạnh, nhưng ko ngại, ko ngại, ko chống lại bất kỳ va chạm nào, mặt nào…
mỗi cá nhân ghét anh ấy rất nhiều và mỗi tình nhân anh ấy rất nhiều. Nhưng thời kì qua, phải cam kết nhạc sĩ Phó Đức Phương đã với công rất to trong lĩnh vực phiên bản quyền âm nhạc ở việt phái mạnh phái mạnh, ko chỉ là thông qua việc đòi phiên bản quyền để nhạc sĩ “với thu nhập”. “Chính đáng, nhưng quan yếu hơn, đã mở ra và định hình nền văn minh, văn hóa về quyền tác giả trong những việc sử dụng những tác phẩm âm nhạc nhưng mà lâu nay vẫn bị bỏ qua, quên khuấy, che lấp …
hiện tại, tròn 2 năm ngày mất của nhạc sĩ Phó Đức Phương, tôi lật lại những trang báo cũ để tưởng nhớ ông …
* Từ nhỏ tôi đã tìm thầy để học hát Tuồng, hát A Dao, hát chèo, dân ca miền trung bộ … từ những nghệ nhân gạo cội nổi tiếng nên chất dân gian đã thấm dần. Mạch máu của tôi, tương đối thở của tôi. cùng theo với những sáng tạo nghệ thuật của riêng mình, tôi “chiết” âm điệu dân gian ấy thành một tác phẩm mang phong thái riêng của tớ.
* Quê ngoại tôi ở Bắc Ninh. lúc tôi tới trường, tôi sơ tán tới Hà Bắc. Cảnh làng quê thanh bình với những làn điệu quan bọn họ dần thấm vào tâm hồn tôi, tạo nên tôi cảm xúc ổn định để viết nên ca khúc “bên trên quê nhà quan bọn họ” mượt nhưng mà, đằm thắm. Tôi với cảm hứng ko giống nhau lúc được sống giữa tự nhiên, tâm hồn tôi lúc đó như cánh chim bay. Vì vậy, âm nhạc của tôi luôn luôn giàu hình ảnh. với nhẽ một phần vì tôi thấy dòng sông như một thứ gì đó vừa êm đềm vừa ko hề êm đềm một chút nào do nó là một dòng chảy liên tục. nó mang lại cho tôi cảm giác hồi hộp ngay tức thì và cảm giác được ở bên nó.
* Mỗi lúc viết một tác phẩm thế hệ, tôi luôn luôn với cảm giác như sắp bước vào cõi riêng, thu dọn phiên bản thân, quên hết những hủ tục như lúc sẵn sàng hoa cúng những cụ. Cõi ấy là Phù Vân – Yên Tử, sóng hồ Ba Bể, Sapa mộng mơ. Tôi luôn luôn sống với cảm giác đó tới tận cùng và cảm nhận thấy rằng tôi được tiếp cận với những lĩnh vực ko giống nhau.
* những bài hát của tôi nhường như ko phải về tình yêu, nhưng mà là về tình yêu! “Sang sông” là tiếng lòng của người con gái mất tình nhân, nhờ dòng sông nói hộ lòng mình nỗi nhớ gia diết tới tê dại… “bên trên đỉnh Phù Vân” là bài tiếp theo sau bước đi của dòng sông “Chảy đi”, một người đã mất tình nhân muốn rũ bỏ bụi trần, lên mây núi để quên đi tất cả nhưng vẫn ko thể thoát khỏi nỗi ám ảnh… Đối với tôi , tình yêu là một chủ đề luôn luôn với những điều thế hệ mẻ và cung ứng nguồn cảm hứng vô tận…
* Nguồn gốc của người việt phái mạnh gắn liền với nền văn minh lúa nước và sông nước.
Người mệnh Thủy nên tôi luôn luôn với cảm giác như cá về với nước lúc đứng trước vẻ xinh huyền ảo, huyền ảo của sông hồ, đại dương cả mênh mông và núi non xa xăm. Sự hợp lý tuyệt đối nhưng mà tôi luôn luôn với được, lúc đứng trước bức tranh tự nhiên hữu tình, với nhẽ cũng do tôi rất với thể thể hiện hết cảm xúc, san sẻ mỗi nỗi niềm của tớ nhưng mà dường như ko bao giờ bị bọn họ chỉ trích hay thắc mắc. và hiểu lầm. bọn họ ko chỉ là thấu hiểu, yên ủi, che chở nhưng mà còn hỗ trợ nuôi dưỡng tâm hồn tôi. Trước tự nhiên, tôi thấy lòng mình bình yên, thấy mình bao dung hơn, khoan thứ hơn và cũng lấy lại thăng bởi hơn. Chưa kể khuông cảnh đó luôn luôn đưa người ta tới những cảm xúc uy lực, mãnh liệt, với cả chiều rộng và chiều sâu.
* lúc đã bước vào nghệ thuật thì phải quyết tâm đi tới cùng. Với tôi, mỗi sản phẩm âm nhạc như một gói, chứa đựng tâm hồn của người nghệ sĩ. Để những đứa con ý thức bay cao bay xa, người nghệ sĩ cần phải đặt vào đó tất cả nội lực và tâm huyết sẵn với.
* quy trình sáng tác một bài hát làm cho cho tôi cảm nhận thấy như vừa trải qua một cực hình. những game thủ ạ, với người xót xa lúc thấy tôi nỗ lực cho hành trình bảo đảm an toàn phiên bản quyền âm nhạc, bọn họ bảo tôi sáng tác nhẹ nhõm, quý phái ko muốn, nhưng tôi muốn làm cho cho Dong Ki Sốt đương đầu với cối xay gió vì anh ấy. . tội nghiệp. Tôi nói, tôi làm những gì cũng khổ. Và tôi ko biết viết nhạc hay bảo đảm an toàn quyền lợi của người sáng tác càng khó hơn. Nhiều người theo dõi cũng đánh giá rằng véc tơ vận tốc tức thời sáng tác của tôi rất lững thững. Mỗi bài hát là một lần “dọn mình” để đi vào một cõi khác như thế thì “đưa đời” thế hệ là chuyện lạ. Nói tôi là kẻ cầu toàn, khó chiều khó nết ko phải là ko công bình!
* Sáng tác rất khó, nhưng tôi vẫn cho ra đời rất nhiều bài hát. Đó là do vì tôi luôn luôn làm việc theo “trật tự” của cuộc sống đời thường. Vì vậy, những tác phẩm của tôi rất nhiều chủng loại, phục vụ mỗi yêu cầu rộng rãi và phong phú của cuộc sống đời thường. Tôi nghĩ, nếu chỉ viết theo cảm hứng cá thể thì một nhạc sĩ dù tài năng tới đâu cũng ko thể “tự khắc” mãi được. Nếu can đảm, viết theo đơn đặt đơn hàng là thời cơ màu đỏ lộc may giúp nhạc sĩ sáng tác ra những tác phẩm mang color sắc rộng rãi và phong phú, nhiều chủng loại nhưng vẫn in đậm dấu ấn đậm cá tính và vẫn thấy mình trong đó.
* 95% những bài hát tôi viết được thực hiện theo đơn đặt đơn hàng. Ngay cả bài hát Nơi tôi khóc và mỗi cá nhân khóc váy đầm đìa là bài Về quê cũng chính là một đơn đặt đơn hàng. lúc đó, tôi lãnh đạo nghệ thuật, làm kịch phiên bản và làm tổng đạo diễn đoàn Bắc Ninh đi dự tiệc diễn theo lịch của Bộ Văn hóa. Đó là đầu xuân năm mới 1998. ko phải năm nào bọn họ cũng hát lại bài cũ. Chính vì vậy tôi đã với một ý tưởng táo tợn: Làm sao để với quan lại thế hệ trong nhân dân, ngày nay minh chứng sức sống của quan. Tôi nói với Sở và Đoàn là phải với mạng lưới tác giả hiểu quan bọn họ, yêu quan bọn họ như thế thì bọn họ thế hệ viết tiếp bài thế hệ. Sau lúc lập xong đề cương kịch phiên bản, tôi mời nhì soạn giả viết ca khúc, và cùng theo với tôi viết 3 ca khúc thế hệ bên trên ý thức đây là những quan bọn họ thời nay. nhì người còn lại cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của chương trình. Bài hát Về quê nhường như hiện tại đã biến thành một làn điệu dân ca của quốc gia. Đó đúng đắn là tất cả những gì tôi đưa ra để làm.
* Việc phải viết nhạc theo đơn đặt đơn hàng từ miền núi xuống miền đại dương, từ ngành than tới ngành văn hóa tạo ra xúc tiến cho những người nhạc sĩ. Nếu một nhạc sĩ ko đủ phiên tài năng, ko đủ phiên tài năng để với chiếc tôi của riêng mình thì với nhẽ trong đời sẽ với được 3.000 bài hát, nhưng sau 3.000 bài hát đó, người ta sẽ ko nhận ra tính danh của ông.
Nhưng, nếu người nhạc sĩ là một khối đủ bền vững và kiên cố phía bên trong, thì việc phải siêng năng viết bài, kể cả viết theo đơn đặt đơn hàng, sẽ hỗ trợ người nhạc sĩ làm giàu cho chính mình. Lúc này, người nhạc sĩ sẽ với được đủ nghị lực, đủ đậm cá tính, đủ cứng cỏi để viết về chiếc gì thì cũng đều phải sở hữu nét riêng. Nó sẽ ko rơi vào tình huống rảnh rỗi rỗi. Cũng ko rơi vào tình huống bài nào thì cũng giống bài khác.
* Tôi nghĩ, tính cách của tớ cũng chính là duyên số. Đối với tôi, lúc làm bất kỳ việc gì, tôi làm cho tới chết, làm tận tình, trách nhiệm tới cùng. Nhiều nhà báo đã hỏi tôi, vì sao lúc đang ở đỉnh sáng sủa thanh cao tác, nhạc sĩ lại chuyển sang gây khó dễ phiên bản quyền?
lúc còn giúp thuê việc sáng tác, tôi cũng chịu nhiều thống khổ, tôi luôn luôn tìm tòi, mày mò, cân nhắc, lặn lội, tự đưa ra cho bạn những yêu cầu rất khe khắt cho đứa con ý thức của tớ. Và công việc phiên bản quyền cũng vậy.
* lúc tôi viết một bài báo, trước mắt tôi chỉ là một tờ giấy trắng. ko một kinh nghiệm cũ nào được tôi hồi sinh và sử dụng. Lúc đó, tôi trọn vẹn rộn rực với một mặt hàng thế hệ toanh, ko liên quan tới những bài viết trước. Ngoài ra, sau những hồi hộp và phấn khích, tôi luôn luôn với cảm giác lo lắng. Lo sợ ko biết sau này bài hát với được mỗi cá nhân chào đón hay ko. Lo lắng, hồi hộp và lo lắng, nói theo một cách khác đó là nhì cảm xúc túc trực của tôi lúc sáng tác.