KC Metropolis – Tin tức tổng hợp

Logo_KCMetropolis_512x512

Hãy trở về và nắm lấy đôi bàn tay của mẹ!

Rate this post

Nhân Ngày của phụ thân (19/6) và Ngày Gia đình việt phái nam phái nam (28/6), Tiin.vn tổ chức Cuộc thi ‘Cùng về nhà’ Tôn vinh tình cảm gia đình, là cầu nối giúp con loại phân trần tình cảm với phụ thân mẹ hoặc kể những câu chuyện về chính gia đình mình. Cùng nhau lan tỏa yêu thương, rét mướt trong tháng ngày sum vầy.

Độc giả rất với thể gửi bài dự thi về email: [email protected] (ghi rõ chúng ta tên, địa chỉ, số máy tính bảng liên lạc). Bài dự thi rất với thể được gửi bên dưới những hình thức sau: bài báo hoặc bài thơ (với ảnh), album ảnh (với nội dung câu chuyện) hoặc Clip, tranh ảnh. Bài dự thi phải là nguyên phiên bản, ko đăng lên ở bất kỳ đâu, ko sao chép bên dưới mỗi hình thức.

Bài dự thi của tác giả Lưu Thị Ngọc Anh (Phú Thọ)

Đối với tôi, nhà là nơi mẹ tôi ở. Từ nhỏ tới to, đôi bàn tay ko giống nhau của tôi luôn luôn với mẹ sát cánh, với mẹ ngoại trừ san sẻ, yên ủi. Về với em là về để xoa dịu đôi bàn tay ấy.

Trong ký ức tuổi thơ của tôi, đôi bàn tay của mẹ đã từng rất thướt tha. đôi bàn tay ấy gội đầu, chải tóc và tết tóc cho tôi thực xinh. Mẹ cho biết thêm thông tin mẹ rất yêu quý đôi bàn tay của tôi và lúc còn nhỏ, mẹ đã chăm sóc chúng như bao cô gái trẻ cùng thời. Bàn tay mẹ thon, dài, trắng mịn. Mẹ thích sơn móng tay red color, thích làm móng tay. song, sau lúc sinh con, bàn tay của người mẹ dần xuất hiện những triệu chứng của bệnh viêm gia sừng.

lúc đầu chỉ là những mảng gia mỏng mảnh bong tróc, dần dần tay cháu nứt nẻ, nhất là vào mùa đông, tay cháu tím tái và rỉ máu. Những năm 1999-2000, gia đình khó khăn, mẹ sinh con đầu lòng, ông nội mất, gia đình phải bán lợn, gà để trang trải cuộc sống đời thường, sắm thuốc, sắm sữa, nuôi con. con tới bệnh viện vì con đã sinh. Mẹ ốm đau, bệnh tật ko ngại được cho mẹ, ko tồn tại tiền đưa đi bệnh viện. Mẹ nói rằng những gánh nặng và khó khăn làm cho mẹ ko còn ưa chuộng tới đôi bàn tay của tôi. Anh chỉ muốn với tiền lo cho em, ko màng nắng sương, bất chấp bụi đường, tay làm đủ thứ. sau cuối, lúc kinh tế tài chính khá hơn một tí, mẹ tôi đi khám, sắm thuốc ở nhiều nơi nhưng bệnh dày sừng của bà đã biến thành mãn tính, cả mùa đông bàn tay của bà sẽ bị bong tróc. Nhưng cô ấy ko buồn, cô ấy nói rằng đôi bàn tay của cô ấy làm cho cô ấy trở thành ko giống nhau hơn.

lúc còn nhỏ, tôi chưa hiểu chuyện, mỗi lần mẹ cầm tay tôi tập viết, tôi đều kéo lại và nói ‘A, đau quá mẹ ơi’. Mẹ nỗ lực ko làm trầy xước làn gia mỏng mảnh manh của con, nhẫn nại cầm tay con viết từng chữ. Nhờ vậy nhưng suốt những năm tiểu học, tôi luôn luôn là kẻ viết chữ xinh tuyệt vời nhất lớp. Sau này to lên, con luôn luôn muốn với bàn tay mẹ xoa đầu mỗi lúc con đau đầu, lúc ốm đau. đôi bàn tay mẹ như với ma lực nào đó, đầu tôi đau như búa xẻ, nhưng chỉ cần bàn tay mẹ bóp, bóp thì cơn đau nhường như tan biến trong khoảnh khắc. Em rất yêu và trân trọng đôi bàn tay của mẹ.

Nội dung của chú thích ảnh

Chính tay mẹ nấu những món ăn ngon đã sát cánh cùng tôi suốt tuổi thơ. Em đau tay, nấu nướng cũng khó nhưng chỉ cần anh thích, ăn ngon là em ko ngại. Mẹ bóc tỏi, vắt chanh như vậy. lúc nấu bếp, mẹ ko thấy đau, chỉ muốn con ăn ngon. Thức ăn của mẹ là ngon nhất bên trên đời đối với tôi. Mẹ là đầu bếp giỏi nhất bên trên trái đất.

Lâu lắm rồi tôi thế hệ được về nhà ôm mẹ, xoa bóp, xoa tay, bôi thuốc cho mẹ. Mẹ đã vất vả, hi sinh tất cả cho con, ko quản đôi bàn tay đớn đau mỗi lúc trở trời, chắp cho con đôi cánh vươn tới những tri thức rộng to ngoài kia. Suốt 2 năm bị dịch, lúc đi du học, tôi chỉ biết nhìn mẹ qua màn hình máy tính bảng. Ước gì được về ăn bữa cơm mẹ nấu, được vỗ đầu, vuốt má.

Nỗi nhớ nhà, nhớ bàn tay của mẹ vừa là nỗi đau vừa là động lực giúp tôi vượt qua mỗi khó khăn nơi đất khách quê người. với tương đối nhiều bữa một mình xa nhà, tôi luôn luôn nghĩ ước với mẹ ở bên, ước gì được ăn bát canh cà pháo nóng sốt của mẹ. Tôi thường nói đùa với mẹ rằng lúc nào kiếm được tiền, tôi sẽ sắm cho mẹ một loại máy rửa bát thực xịn, mẹ sẽ ko phải rửa bát trong loại lạnh thấu xương của mùa đông nữa. Mẹ chỉ cười và nói, con hãy để dành đi, lo cho cuộc sống đời thường. Tôi chỉ muốn người chơi luôn luôn khỏe mạnh và hạnh phúc.

Tôi ko phải là kẻ giỏi phân trần cảm xúc của tôi. Trước đây, tôi chưa bao giờ nói cảm ơn mẹ, nói nhớ mẹ, yêu mẹ, nhưng từ lúc đi du học, tôi thế hệ nhận ra giá trị của những lời yêu thương này. hiện tại mỗi ngày, tôi nói nhớ cô ấy và cảm ơn cô ấy. Tôi rất với thể đơn thuần và giản dị nói lời cảm ơn hay xin lỗi với người ngoài, nhưng những lời đó thì tôi chưa bao giờ nói với mẹ tôi. Tôi đang dần học cách phân trần tình cảm của tôi với những người tôi yêu thương vì tôi ko biết mình còn bao nhiêu thời cơ nữa. Lúc đầu khá khó xử, nhưng tôi tin rằng lúc về tới nhà, tôi rất với thể nhảy ngay vào vòng đeo tay của mẹ và nói với mẹ rằng tôi nhớ mẹ tới nhường nào.

Mẹ tôi chỉ là một người con gái nhỏ tí xíu thông thường, nhưng bà thực phi thường. đôi bàn tay mẹ nâng tôi dậy, ôm tôi vào lòng để che chở cho tôi trước giông tố bên phía ngoài. Đôi bàn tay của mẹ ko tuyệt vời, ko xinh trẻ trung như những người khác nhưng với tôi đó là đôi bàn tay ko giống nhau nhất bên trên đời. Nhờ bàn tay của mẹ, tôi đã với một tuổi thơ êm đềm, được tới với trái đất rộng to ngoài kia, với một vài tay mịn màng ko vết chai. Tôi luôn luôn muốn chăm sóc, xoa dịu đôi bàn tay, nấu những bữa ăn ngon cho cô ấy để đôi bàn tay cô ấy được ngơi nghỉ. Tôi luôn luôn hứa với mẹ rằng tôi sẽ sớm trở về. Tôi sẽ ôm mẹ thực lâu và để mẹ vuốt ve khuôn mặt của tôi để thỏa mãn những tháng ngày xa nhau. Con nhớ và yêu mẹ nhiều lắm.

‘Bàn tay của mẹ’

Giữ cho địa chỉ chúng tôi

Bàn tay của mẹ

Chăm sóc địa chỉ chúng tôi

Cơm tôi ăn

Tay mẹ nấu

Nước tôi uống

Tay mẹ sôi

Trời nóng

Gió từ tay mẹ

Chúc em ngủ ngon

Trời lạnh

Cũng từ tay mẹ

Sưởi ấm cho em tí xíu

Bàn tay của mẹ

Cho địa chỉ chúng tôi

Từ tay mẹ

Tôi to lên’

(Bàn tay mẹ Tạ Hữu Yên)

>> Truy cập event của cuộc thi bên trên Fanpage Tin TẠI ĐÂY

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *