Căn nhà của bà Nguyễn Thị Thủy nằm sâu trong ngõ phái mạnh Vương, xã Ngư Lộc, huyện Hậu Lộc (Thanh Hóa). Tôi bị liệt cả nhì chân nhưng tôi hoàn toàn mang thể làm được mỗi việc trong gia đình, từ quét nhà, nấu bếp, giặt giũ.
Trong kỳ thi tốt nghiệp THPT tại Hậu Lộc 4 vừa mới qua, Thủy đăng ký vào đại học khối C00 với ý định theo đuổi ngành sư phạm và đạt số điểm khá cao (25,5 điểm, trong đó văn 8,75, sử 8). , 5 và địa lý 8,25). Thủy cho biết thêm thông tin, cô muốn thi vào ngành sư phạm vì đó là ước mơ của cô từ nhỏ.
Dù đăng ký bài thi khoa học xã hội nhưng em lại mang sở trường là toán và khoa học tự nhiên. Vì đôi bàn chân khuyết tật ko thể đứng bên trên bục giảng nên sau lúc được thầy cô tư vấn, Thủy quyết định theo học ngành technology thông tin của trường Đại học Tổng hợp Hà Nội.
Thủy gửi hồ sơ xét tuyển và nhận được giấy báo trúng tuyển thẳng vào trường theo công thức xét học bạ.
“Sở dĩ em nộp hồ sơ vào ngành technology thông tin là vì ngành này ít phải vận chuyển, hoàn toàn mang thể ngồi một chỗ bên máy tính để làm việc sẽ thích ưa thích với em hơn”, Thủy san sớt.
Bà Bùi Thị Tới (52 tuổi, mẹ Thủy) cho biết thêm thông tin, bà là con út trong gia đình mang ba bởi hữu. Từ lúc sinh ra, cô nhỏ nhắn đã ko được đỏ may mắn như những người chơi cùng trang lứa, đôi bàn chân ko được lành lẽ, muốn đi lại phải cõng hoặc cõng.
Từ lúc sinh ra, đôi bàn chân của Thủy đã bị teo, vẹo, ko phát triển được. Dù gia đình cũng đã đưa cháu đi chữa trị khắp nơi, mổ 3 lần nhưng vẫn ko thành công. Kể từ đó, Thủy phải mang trong mình đôi bàn chân tật nguyền suốt đời.
phiên bản thân chị Tới ko tồn tại việc làm ổn định, ông xã đi hồ tiến công cá vài tháng thế hệ về nhà một lần, lại phải nuôi 3 đứa con đang tuổi ăn tuổi to, đó là lý do chị Thủy ko được tới trường như những người chơi. .
Suốt một thời kì dài, Thủy sống như loại bóng trong ngôi nhà mang tư bức tường xung quanh. Mỗi lần nhìn thấy đồng minh vui chơi phía bên ngoài, tôi lại khóc vì tủi thân. Chị Tới thương con ko cầm được nước mắt.
“Năm 8 tuổi, thấy cháu thích học, gia đình đã đưa Thủy tới lớp học tình thương (hay còn gọi là lớp dạy chữ) của thầy giáo Nguyễn Thị Thông. Lớp học này do chính cô Thông mở, dạy cho những người khuyết tật, gia đình khó khăn ko được tới trường. mục tiêu của gia đình cũng chỉ muốn tôi tới lớp để ko cảm nhận thấy tủi thân ”, anh Tới nhớ lại.
Tôi hy vọng người chơi hoàn toàn mang thể ở trong ký túc xá
Những ngày đầu làm quen với lớp, Thủy đã được thầy giáo rèn luyện tính cách nén lời, chẳng mấy chốc cô đã là học trò giỏi nhất lớp được ko ít tình nhân mến. Chỉ 3 niên học ở lớp học tình thương, Thủy đã nắm chắc toàn bộ kiến thức của bậc tiểu học.
“Thấy cháu mang học, mang tố chất nên sau lúc nghỉ hè, thầy giáo đưa cháu Thủy về Trường THCS Ngư Lộc, mạnh dạn trình làng cháu vào lớp 6. Sau lúc kiểm tra kiến thức đầu vào, BGH nhà trường đã đồng ý. gật đầu đồng ý ”, bà Tới nói.
Từ đó, nhỏ nhắn Thủy trở thành học trò riêng biệt nhất trường làng hồ Diêm Phố. lúc thế hệ tới lớp, Thủy bị những người chơi trêu chọc, quấy khóc suốt ngày. Sau một thời kì, người chơi cũng quen và yêu Thủy.
hằng ngày, bà Tơ chở con gái tới trường rồi về đi làm việc thuê. Cô dần trưởng thành và cứng cáp và vượt qua từng lớp học nhưng ko hề sức ép. Năm nào Thủy cũng chính là học trò giỏi của trường.
“Mỗi lần đưa con tới trường, nước mắt lại rơi. Nhìn thấy con lê lết từng bước đi tới lớp, nhìn những người chơi cùng trang lứa thoải mái và dễ chịu nô đùa, tôi càng thương con hơn. mang những hôm mẹ đi làm việc về muộn đón con về muộn, ko còn một học trò nào ở trường, chỉ còn nhỏ nhắn Thủy ngồi ngoài lớp đợi mẹ, tôi ôm con nhưng rơi nước mắt ”, chị Th. Toi nhớ.
Và cứ thế, suốt thời học cấp 3, cách nhà khoảng 5 cây số, hằng ngày bà Tới vẫn đạp xe đưa đón con tới trường.
Cô Tới kể, hồi cấp 3, Thủy xấu cọp nên bảo mẹ đạp xe ra cửa lớp để mẹ bế thay vì chui vào như hồi cấp nhì.
Gia đình bà Tơ mang 3 người con nhưng ko một ai trong nhì đứa con trai đầu được học hết cấp ba. lúc biết tin con đậu đại học, bà Tới nửa mừng, nửa lo. Bà mừng vì con gái đã vượt lên số phận, vượt khó vươn lên trong cuộc sống đời thường. Nhưng cô luôn luôn canh cánh nỗi lo vì điều kiện khó khăn.
“thế hệ đây, con gái tôi mang gọi điện tới ký túc xá thuê phòng nhưng quản lý ký túc xá nói hết phòng vì đông quá. Tôi ko tồn tại xe lăn, thuê phòng trọ ở xa rất khó khăn. Tôi chưa thể sắm máy tính cho con học, thậm chí là đóng học phí.
Nếu anh ấy ko thể ở ký túc xá, tôi phải ở cùng để chăm sóc anh ấy. Nhưng lúc tôi ở ngoài đó, ko một ai ưa chuộng tới đứa em trai đầu lòng hơn chục năm nay đang ở nhà ”, bà Tới lo lắng.