Câu chuyện của anh Nguyễn Đức Chuyên và chị Phùng Thị Đức, quen nhau trong những ngày chiến tranh, mỗi quyết định to hay nhỏ đều phải thông qua đồng chí Bí thư, chuyện tình yêu phái mạnh nữ giới thì ko. ngoại lệ.
“Thời đó, Shop chúng tôi ko tồn tại khái niệm tình yêu, độc lập dân tộc, miếng cơm manh áo là ưu tiên hàng đầu, thậm chí lúc yêu nhau rồi, gặp nhau ở nhà tập thể cũng chỉ dám ngồi cười với nhau. khác.” , Anh Chuyên kể lại.
Tiếp lời ông xã, bà Đức cũng ý hợp tâm đầu lúc nhớ lại những ngày còn trẻ, bà cho biết thêm gia đình nhì bên đều nghèo, cả nhì đều đi làm việc thuê cho một xí nghiệp công nghiệp sắp đó. Trong lúc Shop chúng tôi bởi tuổi nhau, Shop chúng tôi làm việc khôn xiết hoàn toàn sở hữu thể vì sợ chiến tranh và tương lai ko kiên cố. Cả ông nội và bà ngoại cùng nhau dành dụm để sở hữu một ăn hỏi tử tế.
“Tôi và anh đều dành dụm được 40 đồng mỗi tháng, cơm trưa ở nhà máy ko tồn tại, bữa trưa của Shop chúng tôi là cơm trắng nhưng mà vợ ông xã tôi cắt buổi sáng. , mình nửa đứa ngồi xem nhau ăn ”, nói tới đây chị tròn mắt cười.
ăn hỏi trong thời chiến tao loạn, ko tồn tại những phong bao dày cộp, hay những món tiến thưởng xa xỉ đắt tiền, thời đó, lễ vật nhưng mà đôi uyên ương nhận được là khăn rằn, bát bửu, mành. Tốt hơn hết, hãy tặng bọn họ một loại phích hay một loại đài, bọn họ mừng ăn hỏi những thứ cần trang bị cho một gia đình nhỏ, đơn sơ, giản dị.
Năm 1966, bà Đức sinh đại trượng phu đầu lòng. Trong thực trạng bom đạn địch ném thẳng xuống nhà máy, rất may cả gia đình đều bình an vô sự, anh Chuyên quyết định đặt tên con là Chiến.
lúc bà Đức mang thai đứa con thứ nhì cũng chính là lúc ông Chuyên tham dự lực lượng thanh niên xung phong, trực tiếp tham dự mặt trận phái mạnh Bộ kháng chiến. Ông đặt tên cho đại trượng phu thứ là Trung, với ý nghĩa người ra đi trung thành với nước, hiếu với dân, người ở lại trung thành với ông xã, nên người ông xã, người phụ thân, người quân tử. Anh ấy đã ra đi được 8 năm.
bên trên đôi mắt hằn nhiều vết chân chim, bà Đức nhớ lại từng cảnh trong ngày ông xã lên đường tòng ngũ, bà kể: “Anh ấy đi tập huấn lúc tôi sẵn sàng sinh, thế hệ sinh được vài ngày là tôi đã vội vã chạy tới. khu vực đóng quân tìm anh ấy sợ ko gặp kịp anh ấy ko cho tiễn nhưng mà tiễn em 5 cây số về quê, bảo nếu ở chung với mẹ ông xã thì em. nên sống chung với nhau, nếu ko thì đợi con loại trưởng thành và cứng cáp hãy để cô ấy về nhà, nếu ko quay lại được nữa thì… tùy anh quyết định ”.
8 năm dài bà Đức vẫn hiếu thảo với mẹ ông xã, khác lạ là vẫn chờ ngày phóng thích với lời hứa “độc lập tôi sẽ về”. “Trong chiến tranh, sở hữu người mất mạng, nếu chẳng may anh ấy mất, tôi vẫn nuôi con, vẫn sống với mẹ ông xã”, bà Đức nhấn mạnh.
Tháng 3/1976, nhận được máy tính xách tay của gia đình hối thúc, ông Chuyên ko thể ở lại được nữa, ngay tức thì trở ra Bắc. Gia đình đoàn viên nội địa mắt sau 8 năm xa cách. nhì người tuần tự sở hữu thêm nhì người con nhưng mà anh đặt tên là Hiếu và Thảo để cảm ơn người vợ đã giữ lời hứa năm xưa.