KC Metropolis – Tin tức tổng hợp

Logo_KCMetropolis_512x512

“Người mẹ thứ nhì” trong ngôi trường hạnh phúc ở Hà Tĩnh

Rate this post

Dù là giáo viên măng non vùng biên giới hay giáo viên chuyên dạy trẻ khuyết tật, những “người mẹ thứ nhì” ấy vẫn luôn luôn dành tình cảm khác lạ cho học trò, để từ đó, cô và trò cùng nhau xây dựng. xây dựng những ngôi trường hạnh phúc bên trên mảnh đất Hà Tĩnh thân yêu.

“Mẹ nhân hậu” ở điểm trường biên giới

nụ cười của gia sư Thục Giang là sáng nào thì cũng tới lớp đón những học trò nhỏ của tớ.

Nằm sắp biên giới việt nam giới – Lào, Trường măng non Sơn Hồng (xã Sơn Hồng) cách trung tâm huyện Hương Sơn sắp 30 km. Với 2 điểm trường ở ấp 2 và ấp 4, điểm trường vùng biên này còn sở hữu 159 học trò (HS) và 13 giáo viên (GV).

nhì ngôi trường nhỏ nằm giữa núi rừng còn nhiều thiếu thốn, điều kiện vật chất còn nhiều khó khăn. Dù thế, vừa ý yêu nghề, mến học trò, những thầy gia sư nơi đây vẫn vượt qua khó khăn để ươm những mầm xanh nơi biên giới.

Buổi học chơi bowling của cô Giang cùng học trò.

Câu chuyện của gia sư Trịnh Thị Thục Giang (SN 1968, thôn 3, xã Sơn Hồng) – Giáo viên Trường măng non Sơn Hồng cũng tương đối khác lạ. Cô Giang cho biết thêm thông tin, năm 1998, cô tốt nghiệp Trường Cao đẳng Sư phạm Hà Tĩnh (nay là Trường Đại học Hà Tĩnh) và được phân công giảng dạy tại Trường măng non Sơn Hồng. Dù tới với nghề dạy học lúc thế hệ 30 tuổi nhưng đối với cô Giang đó là một “cơ duyên”, nhờ đó cô sở hữu thời cơ xúc tiếp với rất nhiều em nhỏ và tìm thấy nụ cười trong công việc.

niên học này, cô Giang dạy lớp 4 tuổi với 35 học trò.

Cô nhớ lại: “lúc đó, trường chỉ là một ngôi nhà nhỏ xây bởi đất, lợp tranh tạm bợ, nằm khuất trong những tán rừng. Ngày ấy, để tới được điểm trường, doanh nghiệp chúng tôi phải đi đò qua sông, mùa hè nước cạn, phải đi bộ. Cứ như vậy, doanh nghiệp chúng tôi cần mẫn sát cánh đồng hành cùng bao thế hệ học trò nơi miền biên viễn này ”.

Đã 24 năm gắn bó với ngôi trường nhỏ tí xíu nhỏ ấy, đối với cô Giang, được chứng kiến ​​sự biến đổi của mái trường và sự cứng cáp của những em là điều cô hạnh phúc nhất. Dù còn nhiều khó khăn nhưng vì học trò thân yêu, cô Giang tự nhủ phải nỗ lực nhiều ko giới hạn lại ở đó nữa nữa. “Dù ngày nay, việc dạy và học của điểm trường biên giới còn gặp nhiều khó khăn nhưng lúc vượt qua được tôi càng yêu nghề, mến trẻ hơn. Với tôi, mỗi ngày tới trường, được dạy dỗ, giao lưu với những người chơi nhỏ là nụ cười ko thể diễn tả thành lời ”- cô Giang bộc bạch.

Đối với cô Giang, mỗi ngày tới trường, được giảng dạy và giao lưu với những người chơi nhỏ là một nụ cười.

niên học này, cô Giang dạy lớp 4 tuổi với 35 học trò. 35 đứa trẻ đó là 35 “mầm xanh” nhưng mà cô Giang luôn luôn nỗ lực chăm sóc từng ngày. Để bồi dưỡng sự phát triển của học trò, cô luôn luôn nỗ lực sáng tạo, tự tay trang trí lớp học, xây dựng những góc phát triển kỹ năng cho trẻ và khác lạ là tự tay làm đồ sử dụng dạy học. Những chú “thú cưng”, những bông hoa hay những ngôi nhà xinh xắn nhưng mà cô Giang tạo ra sẽ giúp đỡ học trò “mỗi ngày tới trường là một ngày vui”.

gia sư của những học trò khác lạ

Cô Mỹ (áo xanh) và những gia sư khác là những “bà mẹ” khác lạ của trẻ khuyết tật mồ côi.

tới thăm cô và trò một lớp học khác lạ tại Làng trẻ mồ côi Hà Tĩnh, doanh nghiệp chúng tôi ko khỏi tuyệt vời trước ý thức nỗ lực, lòng yêu nghề, mến trẻ của những gia sư nơi đây. Làng trẻ mồ côi Hà Tĩnh hiện đang nuôi dưỡng 109 trẻ, trong đó sở hữu 65 trẻ học văn hóa, 19 trẻ mồ côi khuyết tật, 25 trẻ khuyết tật phục hồi, hòa nhập bên trên cơ sở tự nguyện. Đối với những em nhỏ mồ côi khuyết tật, những gia sư ở đây là những “người mẹ” khác lạ.

Cô Mỹ (giữa) và gia sư Phan Thị Thùy Hương (bên phải ảnh) đã sở hữu tương đối nhiều năm cùng trẻ hòa nhập, phục hồi chức năng tại Làng trẻ mồ côi Hà Tĩnh.

Tám năm dạy trẻ khuyết tật tại Làng trẻ mồ côi Hà Tĩnh cũng chính là số năm gia sư Đặng Thị Mỹ (SN 1987, thị trấn Thạch Hà) cùng những em học hòa nhập, phục hồi chức năng. Nhớ về những ngày đầu dạy những học trò khác lạ này, cô Mỹ san sớt: “Lần đầu được giao dạy những em khuyết tật, tôi rất lo lắng vì ko biết mình cần phải làm chiếc gi, giúp sức những người khuyết tật như thế nào. đứa trẻ tội nghiệp đó. Nhưng sau một thời kì đứng lớp, nhìn thấy thực trạng kém đỏ may mắn của những em, tôi biết mình cần dành nhiều sự ưa chuộng, chăm sóc và yêu thương hơn nữa cho lớp trẻ khác lạ ấy ”.

phần to những em tới đây đều là trẻ mồ côi, khuyết thiếu thân thể hoặc mắc hội chứng down, tăng động, động kinh … Nhiều em chưa biết tự mặc ăn mặc quần áo, tự đi dọn dẹp, tự ăn. , một vài em nhận thức hạn chế, ko cai quản được hành động, thậm chí, nhiều em còn bị kích động, thường xuyên tiến công cô, tiến công người chơi… “Những ngày đầu, tôi gặp rất nhiều khó khăn lúc dạy học trò riêng lẻ. Vì vậy, tôi đã dành thời kì tìm hiểu và tìm hiểu thêm kinh nghiệm của những người đi trước. Ngoài ra, mỗi học trò ở đây đều sở hữu những khuyết thiếu ko giống nhau nên tôi phải linh động dạy cho từng đối tượng người sử dụng học trò ”- cô Mỹ san sớt.

Những bài học nhưng mà giáo viên hướng dẫn sẽ hỗ trợ trẻ khuyết tật sở hữu thêm kỹ năng nhìn nhận, mở ra nhiều thời cơ hòa nhập tập thể cho trẻ.

Nghinh (11 tuổi) được gia đình đưa vào làng trẻ mồ côi từ thời điểm năm 2. Em là trẻ mồ côi mắc hội chứng tăng động, khó khăn trong giao tiếp, ko điều khiển được hành động của phiên bản thân, mỗi sinh hoạt đều phải nhờ tới gia sư. Với sự kiên trì của cô Mỹ và những giáo viên trong lớp, tí xíu nhỏ H. giờ đã hoàn toàn sở hữu thể hiểu lời, ngoan hơn, biết kiềm chế cảm xúc. Cô Mỹ cho biết thêm thông tin: “Dù chỉ là một biến đổi nhỏ của H. hay những học trò riêng lẻ ở đây cũng làm cho tôi và những giáo viên khác rất vui, là động lực giúp doanh nghiệp chúng tôi tiếp tục gắn bó với nghề, dìu dắt những em nhỏ kém đỏ may mắn tới được sớm hòa nhập tập thể ”.

nụ cười của tôi là mỗi ngày được nhìn thấy những đứa trẻ khác lạ luôn luôn vui vẻ, khỏe mạnh, ngoan ngoãn …

“Hơn 8 năm dạy dỗ và sát cánh đồng hành cùng những đứa trẻ khác lạ, tôi càng yêu chúng hơn. Với tôi, đây ko chỉ sở hữu là công việc nhưng mà còn là chiếc duyên với những đứa trẻ ấy. Được nhìn thấy những nụ cười, được nghe những tiếng gọi “cô”, dù là nhỏ nhoi cũng chính là nụ cười, tiếp thêm sức mạnh để tôi tiếp tục gắn bó với nghề và với học trò ”- cô Mỹ phân trần.

Nghề “trồng người” của cô Giang, cô Mỹ hay nhiều giáo viên khác ở những trường ở Hà Tĩnh luôn luôn lặng lẽ và dẻo dai. Dù sở hữu khó khăn, sở hữu nụ cười, nỗi buồn nhưng vượt lên tất cả, sự tiến bộ của những em học trò chính là phần thưởng và động lực to to nhất đối với “người mẹ thứ nhì”.

Anh thủy

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *