Vẫn đâu đó bên trên vỉa hè trong thành phố. Phan Thiết sở hữu một vài sạp báo nhỏ, bán ít phong so bì và truyện tranh. Ở đây chúng ta hoàn toàn sở hữu thể bắt gặp những độc kém chất lượng của tờ báo còn sống. Người bán báo gắn bó với sạp báo ko phải vì mưu sinh nhưng mà vì thói quen đọc báo, trao tận nơi độc kém chất lượng.
Hơn 15 năm qua, hình ảnh sạp báo của bà Bùi Thị Thanh Xuân ở góc đường Trưng Trắc cạnh bờ sông Cà Ty, sắp Agribank tỉnh Bình Thuận do bà Bùi Thị Thanh Xuân cai quản đã biến đổi thành thân thuộc. tới nhiều người dân tại Thành phố Hồ Chí Minh. Phan Thiết và cán bộ, viên chức Agribank. mỗi ngày, lúc tờ mờ sáng, bà Xuân đi nhận báo bởi xe buýt từ TP. Hồ Chí Minh lúc về thì sắp xếp theo trật tự, kẹp từng tờ báo ngay ngắn cho khách. Bà Xuân san sớt, lúc còn phổ cập báo giấy, mỗi ngày hiệu báo hoàn toàn sở hữu thể nhận được hơn 50 đầu báo những loại, và bán hết sạch sẽ chỉ trong một ngày rất thời gian nhanh.
Vào thời khắc đó, mỗi sáng viên chức nhà băng sắm hơn 20 tờ, còn lại từ thanh niên, trung niên tới người già đều sở hữu thói quen giới hạn lại đây để sắm báo rồi ghé vào một quán cà phê ven đường để đọc tin tức. . ngày nay, mỗi lần bọn họ chỉ nhận được bên trên 20 tờ mỗi loại, chủ yếu là những báo như: tuổi xanh, Thanh Niên … quý khách chủ yếu là những người quen nhiều năm, nhóm quý khách đầu ngày nay là những người to tuổi. ngày nay, ngoài bán báo, chị Xuân còn đi bán vé số, công việc này cũng chỉ để kiếm thêm thu nhập, song song mang lại giá trị ý thức hơn nữa để duy trì sạp báo. Chị Xuân san sớt thêm, sở hữu những vị khách rất khó chiều chuộng khó nết, tờ báo khá nhăn, hoặc bẩn là bọn họ từ chối lấy hoặc sắm. Để giữ khách, cứ tới mùa mưa, bà Xuân lại tỉ mỉ gói từng tờ báo vào bên trong túi ni lông tử tế rồi giao cho khách.
ko bán với số lượng to như sạp báo của chị Bùi Thị Thanh Xuân, sạp báo của chị Lê Thanh Nga ở 182A Thủ Khoa Huân mỗi ngày chỉ nhận được 5 tờ báo mỗi loại. Những tờ báo mỗi ngày được treo bên trên giá sắt, ngoại trừ là những cuốn tập san đã phai color, bọc ni lông vì ko một ai sắm. Sạp của chị Nga hiện chủ yếu lấy báo theo yêu cầu của khách quen và bán đúng số lượng đã đặt, hoặc thừa khoảng 2, 3 tờ. Bà Nga kể, cách đây hơn chục năm ở Phan Thiết sở hữu rất nhiều quầy bán báo, bước vào quán cà phê là gặp người đọc báo giấy. Bà Nga buồn.
Hay như sạp báo góc đường Tuyên quang đãng – Võ Hữu cũng chỉ là một sạp tạm bợ, ko tồn tại gì che chắn. Trời nắng thì ko sao nhưng trời mưa thì chạy ko kịp, chỉ còn nước ôm tờ báo ở nhà phơi. Chủ sạp san sớt, hồ hết những người bán báo còn lại ở Phan Thiết đều làm cho vui chứ thu nhập bán báo ko bởi bán vé số. Sự ko giống nhau giữa báo mạng và báo giấy, theo chủ sạp, đọc báo giấy để sống chậm rãi lại, suy nghĩ chậm rãi hơn, đây là điều nhưng mà báo mạng ko bao giờ sở hữu.
những sạp báo trong thành phố. Phan Thiết càng ngày càng thưa thớt khách là minh chứng rõ nét cho sự biến đổi của thời đại. ngày nay, việc tìm và đào bới sắm báo ko còn là điều giản dị và đơn thuần như trước !. ko biết bao giờ những người bán báo sau cuối ở thành phố này thế hệ rời đi. ko biết bao giờ những sạp báo thân thuộc sẽ vắng bóng bọn họ, nhưng ngày nay, bọn họ là những người đã ở lại và chứng kiến sự biến đổi của những tờ báo.