KC Metropolis – Tin tức tổng hợp

Logo_KCMetropolis_512x512

Hà Nội của những giấc mơ

Rate this post

(Xây dựng) – nhiều lúc tôi lại mơ về những ngày xưa ấy, ngày tôi đi qua cánh cổng vàng bùng cháy rực rỡ để chạm tay vào khát vọng tuổi xanh.


Nhà tôi là mẹ

Tôi sinh ra và to lên ở miền núi, ở một thị trấn nhỏ xinh và hiền lành hòa. Giữa thị xã sở hữu một vấp ngã ba duy nhất, là điểm nối giữa Quốc lộ 6 và Quốc lộ 279. Đường 6 dẫn vào thị xã Mường Lay, trung tâm chính trị của tỉnh Lai Châu – tên gọi của tỉnh ta lúc bấy giờ. . Đường 279 là đường dẫn từ Điện Biên về thủ đô Hà Nội.

Hà Nội, lớp mình ai ai cũng nuôi ước mơ được ra Hà Nội. Về Hà Nội, về nơi sở hữu ba mươi sáu con phố trong câu hò từ hồi tiểu học; nơi sở hữu Tháp Bút sở hữu Hồ Gươm trong câu chuyện huyền thoại nhưng chúng em được học kể ở trường, nơi sở hữu cây kem Tràng Tiền làm nguội lạnh ước mơ của những đứa trẻ quanh năm đói khát; nơi sở hữu Nhà hát to trình diễn những vở tuồng, vở chèo nhưng nhà hàng chúng tôi thường chờ nghe từ mẫu loa vuông bên trên xà nhà vào mỗi tối thứ bảy; Ước mơ được tới trường xóa đói, tránh nghèo ở Hà Nội trong tương lai là nguồn cảm hứng, động lực để mỗi chúng em phấn đấu trong vô số nhiều năm qua.

Hết lớp này tới lớp khác, nhà hàng chúng tôi về Hà Nội, băng qua những đỉnh núi xanh xung quanh thị trấn, nhà hàng chúng tôi tiến xuống nơi sở hữu tầm nhìn rộng hơn. nhà hàng chúng tôi tới Hà Nội, nóng và phấn khởi; hồi hộp và lo sợ… Hà Nội rộng to, Hà Nội dễ lạc, Hà Nội nghiêm túc và xô nhân tình. Hà Nội xa lạ khiến cho cho những người con lần đầu xa quê ko khỏi choáng ngợp.

Nhưng rồi nhờ một cánh cổng bình dị gold color, tôi đột nhiên thấy sắp hơn, yêu Hà Nội thời gian nhanh hơn tôi tưởng rất nhiều. Cổng ấy là cổng xưa xây bởi mạt vàng dẫn vào ngõ Đa Lộc – thuộc đất làng Vòng. Nơi tôi ở lại học tập trong những ngày đầu đặt chân tới thủ đô sở hữu bề dày lịch sử nghìn năm. Mỗi lần tới lớp về, tôi lại vỡ òa sung sướng lúc thấy cánh cổng ấy nổi trội trong dãy phố dài hàng quán tương tự bên trên đường Xuân Thủy. Cánh cổng vàng của tôi, cánh cổng dẫn tới đúng nơi tôi đang ở, cánh cổng giúp tôi ko bị lạc…

Những ngày đầu đó, tôi ở trong một gia đình Hà Nội. Cả gia đình 7 người thuộc ba thế hệ sống trong một ngôi nhà rất nhỏ. Ngôi nhà tuy nhỏ, nhưng cánh cửa luôn luôn rộng mở cho những đứa trẻ miền núi – những đứa con của những người người chơi già tới xin học từ đời này sang đời khác.

Những ngày tôi đi thi là những mùa hè oi bức. Chú tôi rong ruổi bên trên mẫu xe máy cũ kỹ chở tôi đi từng nơi; chưng chở tôi về nhà bên dưới mẫu nắng oi ả của buổi trưa và những lúc người ta kẹt xe ngoài đường. chưng chở tôi chạy ra vào qua cánh cổng cũ kỹ gold color ấy với vẻ lo lắng như mẹ, như phụ vương. Mỗi lúc bước ra khỏi phòng thi, em đều nhận được những mắt nhìn động viên, khích lệ của cô chú. đoạn đường tới với ước mơ của tôi nhường nhịn như được mở rộng bởi vì những giọt những giọt mồ hôi của một người Hà Nội.

Sau đó, tôi vẫn hay đi qua cánh cổng gold color đó để lao vào nhà chú tôi. nhiều lúc tôi ngồi nghe bà cụ cột tóc đuôi ngựa nói những câu sở hữu vần điệu. Tôi nghe chú tôi giảng giải về những loại hoa kiểng nhưng chú trồng trong chậu nhỏ trước sân nhà. Tôi theo dì đi tập tành nấu bếp trong những ngày nhà sở hữu tiệc. Cô gái miền núi vụng về chỉ muốn ăn để no bụng nay đã mở màn lưu ý tới việc trang trí món ăn. Tôi nóng lòng muốn nghe cô em gái xinh xinh của người chơi kể một câu chuyện về một chàng trai nhà bên chơi cờ với ông chú của tớ, nhưng mắt nhìn của anh ấy lại đổ dồn vào cô ấy. Tôi chết lặng lúc nghe âm thanh sang trọng và quý phái của cây đàn nguyệt từ căn gác ngoài vọng xuống tấm nỉ trong veo, êm ái… càng thấy mình thực màu đỏ lộc may.

Tôi tới Hà Nội vì khát vọng tuổi xanh và vì ước mơ luôn luôn tiến về phía đằng trước. Giấc mơ thời thơ ấu của tôi đã thành hiện thực. Hà Nội và người Hà Nội đã rộng lòng giúp sức, yêu thương đùm bọc, dạy dỗ chu đáo, thấu hiểu, động viên … để những đứa trẻ như tôi mau to.

Lần sau rốt sở hữu dịp về Hà Nội, tôi tấp vào một con ngõ nhỏ. Nhưng ngôi nhà cũ ko còn nữa. Bà cụ và cô chú sinh ra ở cao cấp cổ. Cô dì chú chưng cũng chuyển đi lâu rồi. Ngõ nhường nhịn như nhỏ hơn, sâu hơn bên dưới những dãy nhà cao tầng. Chỉ còn mẫu cổng vàng cổ kính tiễn em ra đi lặng lẽ vào một chiều thu mưa. Hình như sở hữu giọt mưa rơi nơi khóe mắt.

Mỗi độ thu sang, tôi lại mơ, ước mơ lại vào ngõ, trở lại khoảng sân nhỏ, trở lại nơi đã cho tôi là một trong những phần của tôi. Tôi mơ về Hà Nội.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *