KC Metropolis – Tin tức tổng hợp

Logo_KCMetropolis_512x512

Người làm báo hiện nay hy sinh nhiều lắm!

Rate this post

Nhà báo Đậu Ngọc Dân ngay từ nhỏ đã với niềm say mê viết lách. Năm 1969, sau lúc tốt nghiệp lớp 10, ông trúng tuyển vào Trường Đại học Thủy sản, nhưng chuyển hướng trở thành sinh viên khóa I Trường Sư phạm Trung ương, nay là Học viện Báo chí và Tuyên truyền. Đây là khóa trước tiên được huấn luyện chính quy về báo chí và xuất người chơi dạng ở nước ta.

Mùa xuân năm 1972, do yêu cầu của chiến trường, Tổng cục Chính trị đã sắm từ 7 lớp báo chí 53 học viên Khóa I đi huấn luyện cấp tốc lớp phóng viên báo chí tiền tuyến 3 tháng. Đang học năm thứ ba, anh cùng rất nhiều học viên khác được chuyển thành đại đội 28 (28-2-1072), được cử vào tham dự ở mặt trận Quảng Trị – chiến trường độc khốc liệt lúc bấy giờ. Cuộc đời phóng viên báo chí chiến trường của nhà báo Đậu Ngọc Dân cũng khởi đầu từ đó.

Nhiều người biết tới Đậu Ngọc Dân với chức danh phóng viên báo chí chiến trường, phóng viên báo chí mặt trận. Anh là phóng viên báo chí trước tiên xuất hiện tại Dinh Độc Lập trưa ngày 30 tháng 4 năm 1975 ở tuổi 25. Anh với cuộc đời làm báo trải qua mỗi thăng trầm của quốc gia: Thời chiến, thời bình và thời Đổi thế hệ. sắp 50 năm trong nghề đã cho anh thấy cuộc sống đời thường vừa ly kỳ vừa thú vị.

Nhân kỷ niệm Ngày Báo chí cách mệnh việt nam giới nam giới 21/6, ông đã san sẻ với phóng viên báo chí VOV những suy tư của tớ về nghề báo.

lúc loài người trải qua sự rèn giũa của chiến tranh, loài người trở thành trưởng thành và cứng cáp hơn

PV: Việc làm phóng viên báo chí chiến trường mất tích với nhẽ là điều hiển nhiên. Nhưng theo người chơi, vị trí này giúp được gì cho những người chơi?

Nhà báo Đậu Ngọc Dân: Chiến tranh đã viết nên trang sử hào hùng nhưng cũng ko hề kém phần đau thương cho quốc gia. được gia công việc trong một môi trường thiên nhiên ko giống nhau như vậy với nhẽ là màu đỏ lộc may to nhất nhưng mà tôi với được.

Lúc đó, tôi được biệt phái vào TTXVN. với nhẽ đó cũng chính là một nét màu đỏ lộc may. Vì mình sẽ sở hữu tương đối nhiều lợi thế hơn: Tiếp cận thông tin tốt và được trang bị hoàn toản máy móc. Lúc đó tôi với cả máy quay và máy ảnh.

Nhờ nghề nghiệp, tôi đã chứng kiến ​​rất nhiều, tôi đã trưởng thành và cứng cáp hơn một tẹo lúc còn rất trẻ. Đó là điều tốt cho tôi.

lúc trải qua sự rèn giũa của chiến tranh, loài người ta sẽ trưởng thành và cứng cáp hơn, tầm nhìn của bọn họ cũng sẽ khác. Những câu chuyện cụ thể là điều quan yếu. Những vấn đề đằng sau những câu chuyện đó là gì, bức tranh toàn cảnh của trận chiến là gì?

Từ đó, người cầm bút, cầm máy tạo nên chính mình phong thái của một phóng viên báo chí chiến trường thực thụ.

Một trong những số ấy là kẻ làm báo phải với kiến ​​thức. Trước mỗi trận chiến, một phóng viên báo chí chiến trường thực thụ phải tìm hiểu quy mô của trận tiến công, những chiến thuật và chiến lược với tài năng vận dụng. Hiểu mình thôi chưa đủ, còn phải hiểu đối phương. Anh ta phải nắm bắt, anh ta rất với thể hiểu và viết.

Nhờ phương pháp này, năm 1972, tôi là kẻ trước tiên đưa tin và tự sướng trận tiến công ở Huế ra Hà Nội.

Năm đó, một Phó Tổng tư vấn vỗ vai tôi và hét lên: “Trời ơi, tôi đọc nhiều bài báo của anh quá. Tưởng ông già nhưng hóa ra còn trẻ! ”.

“Tôi là phóng viên báo chí miền bắc bộ!”

PV: xuất hiện tại Dinh Độc Lập vào trong ngày 30 tháng 4 năm 1975 là một màu đỏ lộc may trong sự nghiệp của ông. người chơi vào nam giới bình cách nào?

Nhà báo Đậu Ngọc Dân: Phải phụ thuộc dân! Lúc đó để từ Bắc vào nam giới phải phụ thuộc dân. “Tôi là phóng viên báo chí miền bắc bộ“, hãy để nó đi. Trước đó, chưa xuất hiện phóng viên báo chí nào làm điều đó.

Trong thực tế, ko một ai cử tôi đi. Nhưng tôi nghe đài cả trong và ngoài nước để tham gia đoán hướng tiến công rồi đi.

màu đỏ lộc may thay, lúc vào Sài Gòn (nay là TP.HCM) tôi với dịp gặp cố TBT Lê Khả Phiêu, ông đã chỉ cho tôi những mũi tiến công và đơn vị dự kiến.

Khoảng 11h30 ngày 30/4/1975, tôi là phóng viên báo chí việt nam giới nam giới trước tiên xuất hiện tại Dinh Độc Lập, chứng kiến ​​giây phút quốc gia giành được độc lập, tự do.

Mình đã tự sướng, nhận được tin nhắn, làm sao gửi ra Hà Nội được. Điều đó ko dễ! Do lúc đó quốc thế gia hệ bước ra khỏi chiến tranh vài giờ nên toàn bộ hệ thống viễn thông vẫn bị cắt.

Gửi chành xe về Hà Nội! Lúc đó, tôi kiếm được một tài xế xe Jeep của TTXVN. Anh ấy cao, ngăm đen và giàu kinh nghiệm. Tôi cũng đành nhắm mắt xuôi tay tin tưởng, đưa hồ sơ cho tài xế rồi tôi sẽ ở lại.

Trước lúc đi, hào kiệt xế nói muốn về nhà báo tin cho vợ con: Bố / mẹ vẫn còn đấy sống. Tôi chỉ yêu cầu trong 5-7 phút!

Tôi lôi ra một ít lương khô để làm tiến thưởng cho những em nhỏ.

Xe đi mấy ngày đường phóng thích 30/4 nhưng mà tới ngày 3/5 thế hệ đăng. Đó là những tấm hình trước tiên về thời khắc quốc gia được phóng thích.

PV: Khó khăn nhất của một phóng viên báo chí chiến trường là gì, thưa ông?

Nhà báo Đậu Ngọc Dân: Do tính chất công việc, phóng viên báo chí chiến trường phải tác chiến và hoạt động độc lập. quy trình này cũng thể hiện tầm nhìn và tầm vóc của nhà báo.

Để làm được điều đó, người viết phải tạo được niềm say mê ko ngừng, tạo được tâm hồn của một phóng viên báo chí chiến trường.

Hình như, Thủ trưởng giao nhiệm vụ thì mình hoàn thành nhưng phải với sự sáng tạo của tớ.

PV: Trong điều kiện chiến tranh ko giống nhau: Ăn ko đủ, ngủ ko đủ, kề cận dòng chết, chỉ riêng say mê đã đủ chưa, thưa ông?

Nhà báo Đậu Ngọc Dân: Phải với sức khỏe và ý chí kiên cường. Nhưng bối cảnh thời đó với một điểm khác thế này: hiện nay người ta rất với thể so sánh cơm ăn áo mặc, nhưng thời đó ai ai cũng như nhau!

trận đấu tranh của dân tộc cũng tạo thành sự thu hút và sự thu hút mạnh mẽ và uy lực, xúc tiến những nhà báo vào cuộc. lúc đó, Shop chúng tôi ko sợ nguy hiểm và ko nghĩ tới nguy hiểm nữa.

Nhưng nếu người chơi nghĩ tới dòng chết và thường thấy tóc tang, ý chí đấu tranh sẽ mất ngay tức khắc. Tôi cũng chính là loài người.

Hơn nữa, là những phóng viên báo chí mặt trận, Shop chúng tôi ko tồn tại gì khác ngoài lý tưởng, ngoài quốc gia. ko một ai với những tính toán cá thể như hiện nay.

PV: Chứng kiến ​​những cơn đau kéo dãn dài như vậy, người chơi với bao giờ lãnh cảm?

Nhà báo Đậu Ngọc Dân: Nghĩ là với. Nhưng phóng viên báo chí chiến trường thường là những người đã được huấn luyện bài người chơi dạng.

Nếu tôi cam kết, tôi sẽ ko bao giờ rất với thể hoàn thành nhiệm vụ. lúc B52 của Mỹ ném bom việt nam giới nam giới, tôi vẫn nhớ hình ảnh người quay phim vừa khóc vừa lấy tay che ống kính. lúc làm báo, người chơi luôn luôn phải tỉnh táo. Nếu người chơi là kẻ phô trương, hình ảnh của người chơi cũng đa cảm.

Là một phóng viên báo chí chiến trường, trí năng của anh phải hơn người thường rất nhiều.

Nhà báo phải đọc nhiều, đi nhiều, biết nhiều

PV: Hòa bình lập lại, anh quay lại nghề báo như thế nào?

Nhà báo Đậu Ngọc Dân: Hòa bình lập lại, tôi về Hà Nội làm việc. Vào thời khắc đó, với người thông tin rằng tôi đã vào vùng địch hậu trong cuộc hành quân của tôi.

những nhà báo, tất nhiên, phải đi vào lãnh thổ của quân địch! ko đi thì làm sao nhưng mà hiểu được?

với câu Lê Quý Đôn đã dạy như thế này: Trong bụng ko tồn tại 3 vạn cuốn sách, ko tồn tại sông núi kỳ thú trước mắt thiên hạ thì ko thể làm văn học được. Tôi nghĩ những nhà báo cũng như vậy. bọn họ phải đọc nhiều, đi nhiều, biết nhiều.

Và theo tôi, nếu người chơi biết 10, người chơi chỉ rất với thể viết một.

PV: Theo người chơi, người làm báo tiến bộ cần với những yếu tố nào?

Nhà báo Đậu Ngọc Dân: Phải nhanh chóng chóng. Vì ngày nay, nhu yếu trước tiên của công chúng là tiếp nhận thông tin càng nhanh chóng càng tốt.

Nhưng điều tạo thành sự ko giống nhau to nhất giữa những nhà báo chuyên nghiệp và những người đưa tin thông thường (những người đưa tin rất nhanh chóng bên trên mạng xã hội!) Là tầm nhìn.

Cùng một vấn đề, nhà báo sẽ sở hữu cách nhìn khác đối với người thông thường.

Ngoài ra, phóng viên báo chí còn phải biết tận dụng technology, sử dụng thuần thục nhiều loại máy móc. Hình ảnh là tài liệu nhưng mà lúc thiếu, người chơi viết dù hay tới đâu thì nội dung cũng ko thể trọn vẹn.

Ngoài ra, người làm báo tiến bộ phải với ý thức phản biện, tránh phiến diện. Trong bối cảnh ko giống nhau, bọn họ ko được phép để hình ảnh trước đó che khuất người chơi dạng chất của vấn đề. luôn luôn đặt câu hỏi: Điều gì đằng sau nó?

ko để ngòi bút bị vật chất cám dỗ cũng chính là đấu tranh

PV: Vậy sự ko giống nhau giữa phóng viên báo chí chiến trường và phóng viên báo chí thời bình là gì, thưa ông?

Nhà báo Đậu Ngọc Dân: Tưởng là khác, nhưng hóa ra ko khác. bên trên thực tế, đã là một phóng viên báo chí thì bao giờ cũng vậy.

Nhiều người cho rằng làm phóng viên báo chí chiến trường là phải với ý chí đấu tranh, luôn luôn sẵn sàng đấu tranh. những phóng viên báo chí ở những lĩnh vực, ngành nghề khác với ý thức đó ko? Đúng!

ko để ngòi bút bị vật chất cám dỗ cũng chính là đấu tranh và hy sinh. Ngày xưa, sự hy sinh của phóng viên báo chí rất với thể trực quan hơn. Nhưng sự hy sinh của nhà báo hiện nay thâm thúy hơn.

Thực tế yên cầu anh phải với ý thức đấu tranh cao hơn thế nữa.

Vì trước đây bọn họ với môi trường thiên nhiên để rèn luyện ý chí đấu tranh. bọn họ nhìn thấy đồng minh của bọn họ chết, vì sao bọn họ lại lùi bước?

lúc này, một môi trường thiên nhiên để rèn luyện “sức đấu tranh” như vậy ko còn nhiều nữa.

PV: Cảm ơn người chơi về cuộc trò chuyện này!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *